Quảng Bình quê hương yêu dấu Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, những vì sao lấp lánh sáng rọi đêm trăng rằm tháng tám. Từ ban công, tôi cảm nhận thấy tiếng gió như lùa vào khe cửa, len lỏi qua tững ké lá xanh mơn mởn đang còn đọng hơi sương. Tôi thích cái không khí trong lành này, nhưng thật lâu rồi mới cảm nhận được nó. Bất chợt, tiếng chuông đồng hồ reo vang khiến tôi chợt bừng tỉnh. Đã quá mười hai giờ và có lẽ mình nên đi ngủ. Tôi bước vào giường, trải lưng xuống đệm nhưng không sao ngủ được. Mười phút, hai mươi phút, tôi nhìn đồng hồ, nhìn từng chuyển động của kim giây, tiếng tíc tắc của nó sao mà hay đến thế. Đã lâu rồi tôi mới được nhìn thấy thời gian, có lẽ là vậy. Rồi tôi nhắm mắt lại, cố gắng ngủ nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được. À! Tôi nhớ đến những bài hát ru của mẹ, nhưng tiếng ầu ơ đã đi vào tiềm thức của tôi, đứa trẻ con nớt ngày nào còn khóc nhè giờ đã trưởng thành. Kể từ khi nhận công tác xa tôi chưa một lần trở về thăm quê nhà. Công việc của tôi quá bận rộn, nó chiếm lĩnh hầu hết quỹ thời gian trong một ngày của tôi. Bất chợt, những kỉ niệm về cái mảnh đất Quảng Bình quê hương yêu dấu hiện lên rõ mồn một trước mắt... Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Quảng Bình quê hương yêu dấu. Nơi mà khi nhắc đến người ta vẫn quen gọi với những cụm từ thân thương: "vùng đất gió lào, cát trắng", "quê hương hai giỏi". Tôi thuộc lứa
Quảng Bình quê hương yêu dấu Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, những vì sao lấp lánh sáng rọi đêm trăng rằm tháng tám. Từ ban công, tôi cảm nhận thấy tiếng gió như lùa vào khe cửa, len lỏi qua tững ké lá xanh mơn mởn đang còn đọng hơi sương. Tôi thích